Tại sao tôi viết blog?

Bạn, người đang đọc những dòng này, đã bao giờ bạn tự hỏi về việc tại sao tôi và một số người khác lại viết blog? Viết blog để làm gì? Việc này có phải là một việc làm giết thời gian vô bổ và nhảm nhí? Viết blog để tỏ ra khác biệt và sẽ được người khác đánh giá cao hơn về mặt nội tâm và họ sẽ nghĩ rằng tôi có một thế giới quan đầy sâu sắc?

Tôi sẽ không phủ nhận và đồng thời cũng không thừa nhận tất cả các điều trên, tuy nhiên dĩ nhiên là sẽ có một số quan điểm mà tôi cần làm rõ để chắc chắn rằng bạn hiểu được mục đích của tôi và điều mà tôi đang hướng tới.

Có thể bạn sẽ để ý, các bài viết của tôi đều mang những tư tưởng cá nhân rất sâu sắc. Tuy ngôn từ và cách xưng hô có ngỏ ý tương tác với người đọc nhưng bạn có thể ngầm hiểu rằng những thông điệp mà tôi truyền tải vào trong từng dòng chữ ở các bài viết đó là dành cho chính tôi. Tôi luôn đang phấn đấu để trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình ngày hôm qua, vậy cách tốt nhất để tôi luôn nhớ về những quy tắc do chính mình đặt ra để ít nhất là biết và tránh xa nó nhất có thể là đưa nó vào những bài viết thể hiện cái sự tự tôn và những suy nghĩ của mình.

"Tuy nhiên, chẳng phải sẽ thật ích kỷ nếu chỉ giữ nó cho riêng mình?" - Tôi nghĩ

Tôi không nói rằng bản thân tôi là một người truyền cảm hứng, suy cho cùng thì tôi vẫn chưa có thành tựu gì xứng đáng để được nhắc tới với cái danh hiệu đó cả. Nhưng khoan hãy nói đến chuyện đó, bây giờ bạn hãy nghĩ xem, bạn đã nhận ra một điều gì đó để bản thân phải thốt lên rằng "wow, mình đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi" chưa? Như là nhận ra sự vất vả của mẹ khi đi làm về mà đống chén bát vẫn còn trơ trọi dầu mỡ, nhận ra rằng nếu lúc trước đừng im lặng thì đâu có phải hối tiếc vì chưa bao giờ thổ lộ với người mình thích,...
Cá nhân tôi sẽ gọi đó là giai đoạn "nhận thức để trưởng thành" của mỗi người, có người nhận thức được rất sớm, có người thì không được may mắn như vậy, tôi chắc rằng bạn đã thấy những người trung niên hoặc những người cao tuổi có cách hành xử và nhận thức không khác gì một gã con trai mới lớn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một phần tính cách và cách ứng xử của con người cũng xuất phát từ môi trường và nhiều yếu tố khác nhau trong cuộc sống, chúng ta đang mô tả vấn đề dưới góc độ nhìn nhận, tôi không ở đây để phán xét bất cứ ai. Nhân tiện thì phán xét người khác cũng là một đức tính xấu mà bạn không nên có.

Bài viết đầu tiên đã được tôi xuất bản trong cái giai đoạn "nhận thức để trưởng thành" đó, ngay lúc này đây tôi vẫn thấy mình là một cậu bé vì những gì tôi biết chỉ là bề nổi của tảng băng trôi, trưởng thành thật sự chính là cái đích mà tôi đang hướng đến, và tôi mong bạn - người đang đọc bài viết này cũng vậy. Đừng vội dành cho tôi những suy nghĩ về một chàng trai thiện lành, luôn có ý tốt để giúp đỡ mọi người,.. tôi cũng có sự ích kỉ và những thói xấu của riêng mình, và dĩ nhiên, tôi đang rất nỗ lực để trở nên tốt hơn, nhưng trong giới hạn mà chính tôi cho phép.

Trưởng thành là có trải nghiệm và có trách nhiệm.. với bản thân?

Cái cảm giác sau khi giúp được một ai đó thật khó tả, đơn giản như hướng dẫn thằng bạn làm bài tập, sửa được máy tính cho bà chị gái, đóng góp quần áo cho tổ chức từ thiện nào đó, những lần như vậy là lúc tôi mỉm cười thật tự nhiên, một phần vì đã thêm được một giọt trong bể nước nhân cách của mình, một phần vì biết rằng người mình giúp đỡ sẽ có một ngày vui vẻ hơn. Tôi nghĩ là các bài viết trong blog của tôi sẽ hướng đến các cá nhân đang trong giai đoạn khủng hoảng đầu đời, hoặc như tôi đã đề cập: "nhận thức để trưởng thành" để mong bạn có một suy nghĩ tích cực hơn, mong bạn có thể tự tô thêm màu cho cuộc sống mà bạn nghĩ là nhợt nhạt của mình. Cuộc sống và nội tâm của tôi đã thay đổi rõ rệt qua các trải nghiệm thật sự, các suy nghĩ tích cực giúp tôi tiếp tục đứng lên và đương đầu với cái cuộc sống lên voi xuống chó như đồ thị hình sin này. Tôi đã tốt hơn, vậy tại sao tôi lại phải giữ cho riêng mình, nếu tôi chia sẻ và nếu nó có thể giúp được ai đó tốt hơn trong cuộc sống này thì điều đó sẽ tuyệt vời hơn biết mấy?

Dĩ nhiên rồi, không thể bỏ qua được sự thật hiển nhiên rằng tôi viết blog để cải thiện khả năng viết và sắp xếp từ ngữ của mình, tôi tự thấy mình sắp xếp bài viết vẫn còn rất lộn xộn và thiếu cấu trúc chỉnh tề mà chưa khắc phục được nên tự biết mình phải cố gắng hơn ở những chủ đề sau này.

Cuối cùng, lý do tôi viết blog là vì tôi thích, tôi có thể đưa suy nghĩ của mình vào câu từ mà không ai có thể phán xét, có thể sẽ có người chê bai và cũng có thể sẽ có người thích thú. Tôi không ở đây để làm hài lòng mọi người, tôi ở đây vì tôi muốn vậy, đây là một góc sân chơi nhỏ nơi mà chính tôi đặt ra luật lệ, tôi hoan nghênh những ý kiến mang tính xây dựng, tôi hoan nghênh chỉ trích vì nó sẽ giúp tôi tốt hơn trong tương lai.

Chúc bạn có một năm 2019 thật thú vị!

- Thien Nguyen